Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010

Quả táo nhỏ

Ngày 16, đó là ngày đầu tiên nó nhận lời yêu anh. Và cũng từ ngày đó, ngày 16 trở nên có ý nghĩa nhất với nó. Từ ngày nó yêu anh nó chẳng quan tâm nhiều tới ngày 14-2 hay ngày 8-3, nhưng này 16 thì nó luôn nhớ. Có lẽ vì anh chẳng bao giờ quên nên nó cũng vậy. Ngày 16 là ngày nó hay nhận được quà của anh lắm, và ngày 16 ấy anh đã tặng nó một món quà nhỏ, nó háo hức mở ra rồi ngồi thừ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy một quả táo, nó cười vì vui, chứ chẳng hiểu gì cả. Thế rồi anh vừa về là nó chén quả táo của anh tặng ngay tức khắc, lúc ấy trong đầu nó chỉ nghĩ rất đơn giản, quả táo to và đẹp thế này có lẽ ăn ngon lắm đây, và đơn giản nó nghĩ là anh biết nó thích ăn táo đỏ thôi, với lại không ăn ngay để lâu nó hỏng cũng phí. Nó ngồi ăn ngon lành cười thầm tự hỏi sao anh mua ít thế nhỉ??? sao lại không phải là mấy quả mà chỉ là một quả.
Nhưng trời ơi nó ăn xong rồi nó mới biết quả táo ấy anh tặng cho nó là quả táo rất có ý nghĩa, một quả táo mà nó được tặng đều mang ý nghĩa là một quả táo tình yêu, rằng đó là tình yêu mà anh dành cho nó, đẹp và thơm lắm. Hic hic nhưng anh ơi nó ăn mất rồi, làm thế nào bây giờ.
Anh thấy nó ăn nhanh quá, anh đã giận, anh nói từ giờ sẽ không mua táo tặng nó nữa, nó lo đến phát hoảng. Huhu nếu nó mà biết quả táo ấy có ý nghĩa nhiểu như thế thì từ từ nó hẵng ăn, giờ nó đã tiêu hóa hết rồi thì biết làm thế nào, quay lại thay vì xin lỗi anh nó đã xả cho anh một trận, ai bảo anh không chịu nói trước, ai bảo anh tặng nó cái ăn được, ai bảo anh không tặng nó cái quả bằng nhựa ý, ai bảo anh về nhanh thế, ai bảo anh tặng nó dúng lúc nó đói.
thế rồi noen anh lại tặng nó táo, lần này nó biết rằng đã lâu lắm rồi anh không còn giận nó nữa, nhưng lần này nó giữ món quà của anh cẩn thận lắm anh nhé, nó sẽ không ăn nữa đâu, nó sẽ để đó hàng ngày nó có thể nhớ đến một câu chuyện nhỏ về món quà mà anh dành cho nó, nó cỉ ước rằng nón quà đó có thể để được mãi mãi thôi, vì nó biết khi tặng nó món quà đó anh đã gửi gắm rất nhiều tình cảm vào trong đó phải không anh!

Noen ấm áp

Như bao người con gái khác nó thích noen, không phải vì sự nhộn nhịp tất bật, vui vẻ mà vì ngày ấy nó có anh cho riêng mình nó. Đó là điều mà không biết tự khi nào đối với nó đã trở thành điều xa xỉ.

Từ thuở nhỏ nó chẳng bao giờ quan tâm đến việc noen là ngày bao nhiêu, hay khi nào thì đến noen. Nó không quan tâm vì nó biết ngày đó có đến thì với nó cũng như những ngày bình thường khác mà thôi, nó không chuẩn bị gì cho noen, nó không có quà, mà cũng chẳng bao giờ đi chơi ngày noen cả. Với nó thì chẳng sao, nó vẫn cứ sống vẫn cứ lớn lên và vẫn cứ hài lòng vì những gì nó có. Rồi cứ thế thời gian trôi đi, cho đến ngày nó gặp anh, anh cười nụ cười hiền dịu làm lòng nó ấm áp vô cùng. Nó quen và yêu anh đúng mùa noen nhưng đã 2 mùa noen qua rồi nó không có cơ hội đón noen cùng anh. Mùa noen này lại đến, nhưng không hiểu sao lần này nó lại mong chờ đến thế, mong ngày ấy đến nhanh, vì nó đang hi vọng ngày ấy nó sẽ lại được gặp anh.

Cắt điện thoại, nó buồn, anh nói anh bận công việc không thể đến bên nó được, đó là câu nói mà nó vốn đã rất quen, nhưng không hiểu sao lần này nó thấy buồn thế. Nó cũng biết anh vất vả công việc là vì lo cho nó, lo cho tương lai của 2 đứa, nhưng chỉ nghĩ đến đây làm nó không dám nghĩ tiếp nữa. Sáng này nó đọc được một bài báo có tựa đề là "món quà dành cho người ở xa". Người con gái trong bài báo đó cũng phải xan gười yêu y hệt như nó và người con gái ấy đã nhận được một món quà đặc biết đó chính là người yêu của cô ấy đã về trong đêm giáng sinh. Còn nó nó cũng có hoàn cảnh giống như cô ấy nhưng sao nó không có món quà ấy nhỉ? nó tự hỏi rồi thì nó lại buồn, nó ước gì anh cũng đọc bài báo ấy, nó ước gì anh hiểu được nỗi buồn của nó lúc này.


7h tối, cái xóm trọ nhỏ của nó bỗng chở nên vắng vẻ lạ thường, mọi người đổ xô ra đường, không thì cũng đi chơi cùng bạn bè, người yêu. Không một bóng người, nó ngồi bó gối trong phòng mà lắng nghe tiếng xe cộ ồn ã đằng xa vọng lại, nó lại thở dài và buồn lắm. Nó ước gì anh đang ở đây, và nó ước gì nó có được một lần đi chơi noen như mọi người, bỗng dưng nó lại cảm thấy tò mò, không biết giáng sinh có đẹp như mọi người nói không nhỉ!

8h tối, nó định bụng cầm máy điện thoại gọi cho anh, nhưng rồi lại đặt xuống. Anh chẳng nói anh vẫn đang trên đường từ Lạng Sơn về Quảng Ninh đấy thôi. Có lẽ giờ này anh chưa về đến nhà đâu, nó tự nhủ rồi lại lặng lẽ hát khe khẽ một bài hát mà nó vẫn hay ngân nga để quên đi cái cảm giác cô đơn một mình.

9h tối nó uể oải nhấc người dậy, có lẽ nên đi tắm cho tỉnh táo, noen gì mà vắng vẻ thế, nó lôi cái chậu mà chẳng buồn nghĩ gì nữa, bước ra cửa phòng, cả xóm trọ im lìm, hình như chỉ còn có mình nó là không đi chơi thì phải, nó lắc đầu cười nhẹ rồi bước đi, sao mà noen lạnh thế nhỉ? Noen là ngày gì mà nó lại phải như thế này chứ, có chăng là ngày của những người theo đạo thiên chúa như bạn của nó thôi, chứ chẳng liên can gì đến nó cả, nó nghĩ thế rồi lại tự an ủi mình quên đi nỗi buồn mà nó đang tự tạo ra cho chính mình. Dòng suy nghĩ miên man của nó bỗng dưng bị cắt đứt, phiá trước mặt nó trong bóng tối là ai thế, sao nhìn nụ cười ấy... là anh, đúng là anh rồi!!!

Dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo từ phía xa hắt lại nó vẫn nhận ra anh, anh đang đứng trước cửa phòng chờ nó, nó bỗng òa khóc, sao anh không nói là anh đến, sao anh không gọi cho nó, sao anh lại để nó buồn, sao anh lại ích kỷ với nó thế, sao anh lại đứng chờ nó làm gì, hàng ngàn suy nghĩ đang ùa về trong đầu nó, nó xả vào anh mà trong lòng vừa giận, vừa thương, anh chỉ cười, và lau nước mắt cho nó, anh đưa cho nó một quả táo ấm lắm, ấm vì bàn tay anh đã cầm nó, anh nói rằng tặng nó, tặng bé ngốc của anh ngày noen.



Lần đầu tiên trong đời nó thấy mình hạnh phúc đến như thế, anh đứng trước cửa phòng chờ nó, anh mệt nhưng trên gương mặt anh hiện rõ một nụ cười, chưa bao giờ nó thấy mình hạnh phúc đến vậy, anh lặn lội từ xa lên hà nội với nó vì anh biết nó nhớ anh lắm. Nó bỗng thấy trong lòng nó trống rỗng, nó không nghĩ được gì, nó nhìn anh và bỗng nó thấy noen này sao lại ấm áp đến thế. Anh có biết với nó món quà có ý nghĩa nhất vẫn là anh không!!!!

Đến bây giờ noen đã qua lâu rồi, nhưng nó vẫn giữ món quà nhỏ anh dành cho nó ngày noen, cám ơn anh vì món quà anh dành cho nó, cám ơn anh vì niềm vui mà anh đem đến cho nó thật nhiều và nhưng gì nó nhận được thật là bao la.