Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2010
Quả táo nhỏ
Nhưng trời ơi nó ăn xong rồi nó mới biết quả táo ấy anh tặng cho nó là quả táo rất có ý nghĩa, một quả táo mà nó được tặng đều mang ý nghĩa là một quả táo tình yêu, rằng đó là tình yêu mà anh dành cho nó, đẹp và thơm lắm. Hic hic nhưng anh ơi nó ăn mất rồi, làm thế nào bây giờ.
Anh thấy nó ăn nhanh quá, anh đã giận, anh nói từ giờ sẽ không mua táo tặng nó nữa, nó lo đến phát hoảng. Huhu nếu nó mà biết quả táo ấy có ý nghĩa nhiểu như thế thì từ từ nó hẵng ăn, giờ nó đã tiêu hóa hết rồi thì biết làm thế nào, quay lại thay vì xin lỗi anh nó đã xả cho anh một trận, ai bảo anh không chịu nói trước, ai bảo anh tặng nó cái ăn được, ai bảo anh không tặng nó cái quả bằng nhựa ý, ai bảo anh về nhanh thế, ai bảo anh tặng nó dúng lúc nó đói.
thế rồi noen anh lại tặng nó táo, lần này nó biết rằng đã lâu lắm rồi anh không còn giận nó nữa, nhưng lần này nó giữ món quà của anh cẩn thận lắm anh nhé, nó sẽ không ăn nữa đâu, nó sẽ để đó hàng ngày nó có thể nhớ đến một câu chuyện nhỏ về món quà mà anh dành cho nó, nó cỉ ước rằng nón quà đó có thể để được mãi mãi thôi, vì nó biết khi tặng nó món quà đó anh đã gửi gắm rất nhiều tình cảm vào trong đó phải không anh!
Noen ấm áp
Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009
Bão về
Ngày mai trời lại sáng
Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009
Viết cho nó
Đây không phải là lần đầu nó nhận được câu từ chối như thế từ anh, nó chỉ nghĩ đơn giản là anh đang buồn nên cáu gắt với nó thôi. Đã có lần anh thẳng thừng trả lời không khi nghe nó hỏi "anh không muốn nói chuyện cùng nó à?" Nhưng nó không quan tâm, nó chỉ buồn một lúc rồi thôi. Nhưng lần này thì khác nó không thể không nghĩ gì được. Nó cũng có tâm hồn chứ có phải là sắt đá gì đâu, nó là con gái mà.
Dòng suy nghĩ miên man của nó bỗng nhiên vụt tắt khi nghe tiếng chuông điện thoại đổ dài, nó cầm chiếc chiếc điện thoại mà lòng cứ phấp phỏng lo lắng. Đúng rồi, đúng là người mà nó muốn gặp nhưng sao nó thấy khó khăn thế, nó lặng lẽ bấm nút im lặng rồi lại ngồi nhìn. Chiếc điện thoại nhỏ vẫn rung, và một cuộc gọi nhỡ... Sau một lúc chấn tĩnh nó chủ động cầm điện thoại gọi cho anh, nhưng trao ôi, nó không dám nói gì cả, bao nhiêu những suy nghĩ của nó, những quyết tâm của nó bỗng vụt tan biến trong giọng nói ngọt ngào của anh tự lúc nào. Trong đầu nó lúc này chỉ còn con số không tròn trịa, trống rỗng và trống rỗng. Giọng nói anh vẫn dịu dàng, vẫn đầm ấm như thường ngày nó thấy, nó không còn biết mình đang định làm gì nữa, nó trả lời anh một cách vô thức như một cái máy đã được lập trình sẵn, không mục đích, không định hướng, nó cười và nói. Có giây phút nào đó trong lòng nó lại thấy ấm lên niềm hi vọng.
Cuộc nói chuyện mau chóng trôi qua trong vài phút ngắn ngủi, nó chẳng nhớ gì nhiều, nhưng nó giật mình nhận ra rằng ý trí nó không thẳng nổi một lời nói ngọt ngào của anh. Nó thấy mình thật vô dụng, thật không giống nó trước đây chút nào, nó gạt dọng nước mắt chảy ra từ khi nào, và buôt miệng một câu nói mà nó vốn ghét nhất "kệ". Nó đứng dậy bước vội ra mảnh vườn nhỏ vốn là không gian của riêng nó mà lòng vẫn bâng khuâng, không biết chuyện của nó rồi sẽ đi đến đâu. Có khi nào anh sẽ từ bỏ nó, sẽ làm nó đau như những lời nói vô tình của anh không? Và nếu nó không tự tin khi ở bên anh, không biết có khi nào nó sẽ nói ra điều đó, và nếu nói với anh rồi nó có đủ can đảm để dời xa anh không nhỉ?
Nắng chiều vẫn phủ nhẹ trên những nhánh lá non, và nó ước rằng ánh nắng muộn có thể mãi mãi sưởi ấm tâm hồn bé nhỏ của nó.