Chủ Nhật, 11 tháng 10, 2009

Viết cho nó

Nó thấy buồn cho nó và cho tất cả những gì nó đang có. Có lẽ chính nó cũng cần có thời gian để nghĩ lại tất cả những gì nó đang làm. Có lẽ nào đúng như lời anh ấy nói. Nó đang làm cho anh ấy thấy quá mệt mỏi, và anh ấy thấy buồn vì nó.

Chỉ mấy phút trước nó còn thấy hớn hở khi đang định gọi điện cho người nó yêu thương, và nó thấy nhớ anh da diết, nó nhấc chiếc điện thoại lên, những con số nhảy múa trên màn hình như thường lệ nó chẳng cảm thấy điều đó có gì ngạc nhiên cả. Cái mà nó quan tâm là giọng nói của anh kia. Đầu bên kia đã có tiếng trả lời. Nó mừng rỡ nở một nụ cười cứ như thể ai đó cho nó cái gì mà nó ao ước bây lâu. Nó vui vẻ kể lể tất cả những gì làm nó vui, chẳng cần đầu bên kia kịp trả lời, và đầu dây bên kia vẫn thế ít có tiếng trả lời, nhưng chỉ sau một lúc nói chuyện phần thưởng dành cho nó là những lời nói cay nghiệt làm lòng nó quặn lại. Anh nói rằng anh không thích nói chuyện cùng nó, anh nói rằng anh cần có thời gian, để anh học, để anh suy nghĩ, anh còn công việc của anh, rẳng nó đưđừng làm phiền anh nữa. Anh nói rằng mỗi lần nói chuyện cùng nó anh cảm thấy nặng nề trách nhiệm lắm. Thế rồi nó chẳng còn thấy vui nữa, nó lặng lẽ cắt máy. Trong lúc đầu bên kia vẫn vắng tiếng trả lời...


Đây không phải là lần đầu nó nhận được câu từ chối như thế từ anh, nó chỉ nghĩ đơn giản là anh đang buồn nên cáu gắt với nó thôi. Đã có lần anh thẳng thừng trả lời không khi nghe nó hỏi "anh không muốn nói chuyện cùng nó à?" Nhưng nó không quan tâm, nó chỉ buồn một lúc rồi thôi. Nhưng lần này thì khác nó không thể không nghĩ gì được. Nó cũng có tâm hồn chứ có phải là sắt đá gì đâu, nó là con gái mà.

Đã 3 ngày nay rồi nó không không nghe điện thoại anh gọi đến, nhưng không hiểu sao nó vẫn cứ nhìn chiếc điện thoại, nhìn những cuộc gọi nhỡ và rất muốn gọi lại, nhưng rồi nó lại thôi, nó thấy mình sao yếu ớt đến thế, sao nó lạo phải buồn vì một người như thế, sao nó lại khóc, sao nó cứ buồn. Nó thấy tủi thân nhiều lắm. Nó biết nó cần anh, cần anh để chia sẻ, cần anh làm chỗ dựa cho nó, nó không cần anh vì giàu sang, nhưng nó cần anh để hy vọng. Nó lấy hết can đảm nhấc chiếc điện thoại lên, lại những con số quen thuộc nhưng lần này nó thấy khác, nó lo lắng hơn, vì nó biết nó định nói gì, và nó biết khi nó nói xong sẽ chẳng ai trong hai người thấy vui vì điều đó. Nó ấn vào nút Call. Đầu bên kia là những tiếng tút dài vô vọng. Một lần gọi, rồi hai lần gọi rồi 3 lần, cứ thế đầu bên kia vẫn là những tiếng tút dài như trêu ngươi nó. Nhưng nó đâu nghĩ đến điều đó, nó đang tìm đủ mọi lý do để thuyết phục bản thân nó rằng nó cần phải gọi tiếp đến khi nào gặp được anh. Nhưng tất cả như đãng sụp đổ dưới chân nó.

3 ngày không điện thoại không liên lạc có đủ để nó suy nghĩ về tình yêu mà nó dành cho anh suốt 3 năm qua không nhỉ? Nó luôn tự dằn vặt mình, nó đã có lần không tin lời anh nói và đã có nhiều lần thất vọng về anh, nhiều lần giận anh đến trào nước mắt. Nhưng chính nó cũng nhiều lần làm anh không vui, làm anh giận, anh buồn. Người ta nói rằng tình yêu thì phải có những giận hờn, để đẹp hơn, nhưng có lẽ lúc này nó không còn cảm nhận được tình yêu từ anh nữa. nó nghĩ ra đủ lý do, đủ mọi hoàn cảnh vì sao anh thay đổi như thế, nhưng tất cả chỉ làm nó thấy mình khốn khổ hơn. Nhưng những gì nó nhận được là những lời nói của anh làm cho nó khóc oà ngay khi chưa kịp tắt điện thoại. Đã lâu rồi nó không thấy cổ họng mình nghẹn cứng lại như thế. Và nó bỗng thấy lòng nó nặng nề lắm. Nó đã sà vào lòng mẹ nó khóc lóc như một đứa trẻ và nói trong tiếng nấc rằng "mẹ ơi con không lấy chồng đâu, con ở với mẹ". Mẹ nó chắc là đau lòng lắm, nó thấy mắt mẹ nó như sâu hơn khi nhìn nó. Nó hiểu mẹ cũng như mẹ nó hiểu nó, và mẹ sẽ để cho nó tự quyết định vì đó là cuộc đời của nó. Nhưng nó biết rằng dù thế nào mẹ cũng sẽ không bỏ nó đâu, vì nó là con của mẹ mà.

Nó suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ. Nó đang nghĩ liệu anh có biết rằng phải khó khăn lắm nó mới dám tự quyết định nói lời chia tay anh để anh có thể có thời gian cho riêng anh mãi mãi mà không còn vướng bận gì về nó nữa. Có lẽ anh không biết rằng nó mong ước có một gia đình đến nhường nào, ngày nào nó cũng mơ tưởng đến điều đó. Nhưng hình như càng ngày nó càng thấy giấc mơ của mình không thực tế hơn, lúc đó nó không buồn mà chỉ có tiếng thở dài nghe buồn hơn. Nó quyết định gọi điện để nói cho anh biết tâm sự và ý định của nó Thế mà anh không xuất hiện, anh không nghe máy, cũng không thấy anh trả lời tin nhắn của nó. Phải chăng ông trời đang cười nhạo nó, hay tại kiếp trước nó mắc nợ gì anh, nên kiếp này nó phải buồn vì anh. Nếu gặp được anh rồi nó sẽ nói thế nào đây, hay nói rằng tình cảm nó dành cho anh đã thay đổi. Không, không đúng nó có thay đổi đâu, tại lời nói của anh làm tổn thương nó, làm nó không còn đủ tự tin khi ở bên anh nữa, anh đã xa nó tự khi nào thế nhỉ? Chính nó cũng đang tự hỏi mình câu đó.
Chẳng ai trả lời nó cả!!!

Dòng suy nghĩ miên man của nó bỗng nhiên vụt tắt khi nghe tiếng chuông điện thoại đổ dài, nó cầm chiếc chiếc điện thoại mà lòng cứ phấp phỏng lo lắng. Đúng rồi, đúng là người mà nó muốn gặp nhưng sao nó thấy khó khăn thế, nó lặng lẽ bấm nút im lặng rồi lại ngồi nhìn. Chiếc điện thoại nhỏ vẫn rung, và một cuộc gọi nhỡ... Sau một lúc chấn tĩnh nó chủ động cầm điện thoại gọi cho anh, nhưng trao ôi, nó không dám nói gì cả, bao nhiêu những suy nghĩ của nó, những quyết tâm của nó bỗng vụt tan biến trong giọng nói ngọt ngào của anh tự lúc nào. Trong đầu nó lúc này chỉ còn con số không tròn trịa, trống rỗng và trống rỗng. Giọng nói anh vẫn dịu dàng, vẫn đầm ấm như thường ngày nó thấy, nó không còn biết mình đang định làm gì nữa, nó trả lời anh một cách vô thức như một cái máy đã được lập trình sẵn, không mục đích, không định hướng, nó cười và nói. Có giây phút nào đó trong lòng nó lại thấy ấm lên niềm hi vọng.

Cuộc nói chuyện mau chóng trôi qua trong vài phút ngắn ngủi, nó chẳng nhớ gì nhiều, nhưng nó giật mình nhận ra rằng ý trí nó không thẳng nổi một lời nói ngọt ngào của anh. Nó thấy mình thật vô dụng, thật không giống nó trước đây chút nào, nó gạt dọng nước mắt chảy ra từ khi nào, và buôt miệng một câu nói mà nó vốn ghét nhất "kệ". Nó đứng dậy bước vội ra mảnh vườn nhỏ vốn là không gian của riêng nó mà lòng vẫn bâng khuâng, không biết chuyện của nó rồi sẽ đi đến đâu. Có khi nào anh sẽ từ bỏ nó, sẽ làm nó đau như những lời nói vô tình của anh không? Và nếu nó không tự tin khi ở bên anh, không biết có khi nào nó sẽ nói ra điều đó, và nếu nói với anh rồi nó có đủ can đảm để dời xa anh không nhỉ?

Nắng chiều vẫn phủ nhẹ trên những nhánh lá non, và nó ước rằng ánh nắng muộn có thể mãi mãi sưởi ấm tâm hồn bé nhỏ của nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét