Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Bão về


Bão lại sắp về rồi!
Mỗi lần nghe thấy bố nói câu ấy nó lại thở dài, hình như cái thở dài không ý thức đã quá quen thuộc với nó mỗi khi bão về. Bão về không làm gia đình nó phải lo lắng như những người dân ở những vùng quê khác. Nhà nó cao, xây cũng chắc lắm, và cũng chưa bao giờ nó thấy hàng xóm xung quanh nó phải lo lắng khi bão về, nên với nó bão về cũng chỉ là bão mà thôi. nó không hề cảm nhận được nỗi cơ cực, hay sự mất mát của những con người phải gánh chịu hậu quả của bão, nó chỉ biết rằng bão về, bố mẹ nó lại đi. Và hai chị em nó lại một mình.
Trời mưa, mưa, mưa, mưa...
Và lát nữa bố mẹ nó sẽ đi. Nó đưa mắt nhìn bố mẹ vội vàng quàng chiếc áo mưa, chuẩn bị những chiếc giổ, chiếc vợt to lắm. Với nó đấy là bão đấy. Mở hé chiếc cửa nhỏ, mẹ nó dặn với lại, "con đóng cửa chặt không cho ai vào nhé, lát nữa bố mẹ về. Nó "vâng ạ" rõ to, rồi nép mình bên cửa cho mưa khỏi hắt vào mặt, đứng nhìn bóng bố mẹ khuất dần trong đêm, nó kéo cái ghế ghỗ trèo lên chốt cửa. Mưa làm nó cảm thấy lạnh hơn, nó cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều, nó trèo lên giường, đến bên cạnh đứa em đang co ro ngủ, nó kéo cái chăn bông ấm đắp cho em nó, rồi nó nằm đó, không sao ngủ được.
Nó vẫn mở to mắt để nhìn rõ tất cả mọi thứ xung quanh, nó thấy sao mà trong này vắng vẻ thế nhỉ, thế mà ngoài kia gió cưa đập ầm ầm, cứ gào thét, tiếng sấm ầm ầm xé rách cả bầu trời làm nó co mình vì sợ hãi. Em nó quay lại ôm ghì nó vì sợ. Thằng bé ú ớ hỏi mơ màng:
- Mẹ đâu hả chị?
- Mẹ đi ra khe rồi rồi.
- Thế bố đâu?
- Bố cũng đi cùng mẹ, lát nữa bố mẹ về.
- Chỉ có chị ở nhà thôi hả?
- Ừ chị ở nhà.
- Chị đã biết xem đồng hồ chưa?
- Biết rồi.
- Thế mấy giờ rồi chị?
- Xem nào, 2 giờ hơn rồi.
- Thế có nghĩa là giữ đêm hả chị?
- Ừ quá giữa đêm một tí rồi.
- Chị có sợ ma không? Chị đừng tắt điện nhé.
- Ừ chị vẫn bật điện, chị cũng thấy sợ lắm.
Lúc này em nó mới dám mở mắt mà thò đầu ra khỏi chăn.
- Em dậy chơi cùng chị nhé.
- Ừ.
- Hai chị em mình chơi đồ hàng nhé.
- Ừ, nhưng lấy cái gì mà chơi bây giờ.
Thằng bé lóp ngóp bò dậy, nó vẫn không quên kéo cái chăn bông chùm qua đầu.
- Sao lại kéo hết chăn của chị thế?
- Em sợ ma lắm, với lị em thấy rét. Chị đi lấy đồ hàng đi, hai chị em mình chơi.
- Lấy gì bây giờ, lấy rau muống nhé, cả thớt nữa, thìa nữa nhé. Mình chơi trò nấu ăn.
- Chị đi lấy đi, em sợ lắm.
- Chị cũng sợ, hay 2 đứa cùng đi lấy nhé.
- Ứ đâu, chị lớn hơn em, chị đi đi...
Cứ thế trò chơi của hai chị em nó làm cho nó thấy đỡ sợ hơn, nó cũng không thấy buồn ngủ nữa, nó đang mong trời mau sáng
....




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét