Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Ngày mai trời lại sáng

Lập cập ôm bức ảnh trên tay, nó không hiểu tại sao giờ này nó còn ngồi ở đây, sao nó không về, ở nhà mọi người đang mong nó về, em nó cũng đang mong nó về. Lúc này nó thấy Hà Nội thật ích kỷ, tại sao Hà Nội không để nó đi ngay, nó ghét nơi này, nó không muốn cứ phải ngồi đây.

3 giờ chiều xe chạy, nó ngồi ngay cạnh bác tài, không nói, không cười, ánh mắt bất thần chỉ nhìn về phía trước, nó không khóc được thành tiếng. Nó chỉ mong nhanh về đến nhà, có lẽ nó là đứa duy nhất còn đang ở ngoài.

Chiếc xe dừng lại, nó nhận ra con đường quen thuộc, không còn cảm nhận được sự mệt mỏi sau một chặng đường dài, nó tự đẩy cửa lao ra khỏi xe rồi lao như điên về phía trước. Phía xa tất cả như đang dần hiện ra, mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nó vừa thương hại, vừa giục giã, ai cũng gọi nhanh lên, tiếng trống mỗi lúc một gần, cờ đám tang đang hiện ra trước mắt nó, chân tay bủn rủn. Nó không còn nhìn thấy ai đang gọi nó nữa, nước mắt tuôn trào, có ai đó đang làm gì với nó thế, nó bỗng thấy người mình nhẹ bẫng. Trên tay nó vẫn ôm chặt bức ảnh của em nó.
Thế là nó mất em rồi, người bạn đã đồng hành cùng nó cả tuổi thơ giờ đã đi xa, và nó sẽ phải đi tiếp chặng đường còn lại. Chỉ một mình.



Nó không bao giờ nghĩ em nó sẽ đi xa. Mỗi lần nó nhìn em trong cơn đau đớn bởi căn bệnh nam y đang dày vò nó lại sợ cái cảm giác phải xa em, những lúc như thế nó đã phải nghẹn lòng cầu khấn ông bà nó hãy đưa em nó đi, đưa em nó thoát khỏi những cơn đau khủng khiếp kia, em nó không có tội, tại sao em nó phải đau đớn thế. Nó không muốn thế, nó bằng lòng để em nó ra đi miễn sao em nó sung sướng và hạnh phúc là nó sẽ đồng ý đánh đổi tất cả, kể cả mạng sống của nó. Nhưng khi những cơn đau nghiệt ngã trôi qua, em nó lại nở nụ cười đầy nghị lực, lúc đó nó sợ lắm cái cảm giác bàn tay ấm áp của em nó sẽ trở lên lạnh lẽo, mỗi lần cái suy nghĩ độc địa đó đến nó lại gồng mình lên chống lại, để xua đi sự thật đau lòng mà nó biết rằng nó sẽ phải đối mặt. Nhưng lúc đó nó chỉ sợ chứ nó nào hiểu được cái cảm giác ấy nó đau đớn thế nào đâu. Nó đã 19 tuổi nhưng nó vẫn còn quá trẻ để hiểu thế nào là mất mát.

Thế rồi bỗng nó phải đối mặt với thực tại, nó về chậm mất rồi, nó không được thấy mặt em nó lần cuối, không ai cho nó cơ hội nữa, nó không thể khóc nổi nữa, nó ngồi cạnh chiếc quan tài lạnh buốt mà trong đầu nó đang tự áp đặt một suy nghĩ rằng em nó đang ngủ trong đó, đừng ai đánh thức em nó dậy, em nó mệt lắm. Nó không khóc như mọi người, nó không khóc được chỉ vì nó không còn đủ nước mắt nữa. Với nó thế là hết, lúc em nó ra đi, cũng là lúc cuộc sống đặt dấu chấm hết cho những ngày tháng hạnh phúc nhất cuộc đời của nó. Xung quanh mọi người đang nhìn nó với ánh mắt ghê sợ, một con bé không hề khóc trước sự mất mát quá lớn lao. Tiếng gọi tên nó vẫn văng vẳng bên tai, có ai ép nó uống cái gì đó, có ai tiêm vào tay nó, có ai đó đang xoa dầu cho nó, nó vẫn mơ màng cảm nhận mọi thứ xung quanh, trừ cái quan tài đang nằm đó.

Nó khẽ khàng đưa tay chạm vào lớp gỗ lạnh buốt bên ngoài, bên trong em nó đang ngủ, nó nghĩ em nó vẫn đẹp lắm. Một cậu thiếu niên học giỏi, đẹp trai, cao dáo, sáng sủa, ngoan ngoãn.. Nó vẫn lấy làm tự hào về em nó khi những người xung quang khen ngợi, nhưng với nó em nó còn hơn thế nhiều, em chính là người đã vun đắp nên tuổi thơ của nó, nó lớn lên trong vai trò là người chị trong nhà, nhưng dường như nó luôn là người nhận được sự lo lắng từ phía em nó, em nó hay nhường nó, hay cười và em nó tôn trọng nó lắm, em không bao giờ gọi nó là mày, và đó là điều mà nó có thể tự hào khi khoe với tất cả những ai có anh chị em trên thế giới này. Nó lớn lên bên em nó, thiếu thốn đủ mọi đường, bố mẹ nó nghèo nhưng hai chị em nó ngoan và thương nhau lắm. Nên giờ đây khi em nó nằm đó, nó vẫn nghĩ rằng em nó chỉ ngủ thôi.

Không gian yên lặng trong lòng nó bỗng dưng bị tiếng nói của ai đó phá vỡ, ai đó đã lay nó rất mạnh và nói với nó rằng em nó đã mất rồi, nó không còn tự chủ được nữa, nó gào lên, dãy dụa chỉ để thoát ra khỏi tiếng nói ấy, lần này nó đã khóc, nó đã khóc thật rồi...


Bầu trời của một ngày mùa xuân mà không khí thật ngột ngạt, nó ngước mắt nhìn trời, nhìn mọi người xung quanh, nó nhận ra bác nó, bác như xa vời với nó qúa, nó không thấy vui khi nhận ra bác nữa rồi. Tiếng quốc xẻng va vào nhau làm nó bừng tỉnh, nó quay trở về với thực tại, nhìn kìa em nó nằm dưới đấy đấy, sao mà sâu thế, sao không ai đưa em nó lên nhỉ, nó chỉ muốn em nó ở nhà thôi, ở nhà để nó có thể nằm cạnh mà nói chuyện mà chơi đồ hàng bằng những hạt nhãn như ngày còn bé. Nó lao mình xuống chỉ nghĩ được rằng phải kéo em nó lên, nó không muốn mọi người đối xử với em nó thế, nhưng lạ chưa kìa, không ai giúp nó cả, mọi người lôi nó lên, không ai cho nó lại gần, nó gào thét gọi bố gọi mẹ, rồi chợt nhận ra rằng chỉ có mình nó đưa em nó đi mà thôi. Vậy là nó đã mất em thật rồi.

Nó chỉ còn lại một mình! Rồi đây nó sẽ sống thế nào đây, mỗi lần nó buồn ai sẽ buồn cùng nó, ai sẽ làm nó vui, ai sẽ ở bên nó, ai sẽ cùng nó báo hiếu bố mẹ đây. Nó tự hỏi rồi lãng lẽ bước đi, để lại sau lưng một nỗi đau đang lùi dần vào quá khứ. Nó tự nhủ ngày mai nó vẫn sống, rồi ngày kia nó vẫn sống, và nó nói với em nó rằng nó sẽ sống cho cả hai người .


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét